Đối với bạn hanh phúc
là gì? Liệu bạn đã từng đăt ra câu hỏi này cho chính mình chưa? Cuộc sống muôn
hình, muôn vẻ và chứa đựng trong đó không biết bao nhiêu là bí ẩn nên hạnh phúc cũng không phơi bày ra trước mặt.
Hạnh phúc có lẽ là môt thứ gì đó manh manh lắm, vô hình lắm để rồi đôi lúc
chúng ta tự hỏi chính mình: Hanh phúc là gì?
Ngày xưa khi tôi còn học cấp 3, tôi thấy bản thân tôi là
một cô bé hết sức ngây dại. Tôi sinh ra trong một gia đình có một ông bố nghiện
rượu nên vì thế tôi chưa bao giờ hưởng trọn vẹn một niềm hạnh phúc. Hay có lẽ bởi
cái tính bồng bột mà tôi chưa một lần ngẫm xem có lúc gia đình tôi hạnh phúc
nhưng tôi lại không hề để ý. Và điều đó làm tính cách tôi trở nên không còn dễ
chịu và có được sự hồn nhiên như một thời tuổi thơ. Tôi đã suy nghĩ rằng: tôi
phải đi tìm hạnh phúc cho chính mình, nơi mà gia đình tôi tôi chưa cảm nhận được
một cách trọn vẹn. Vì thế tôi rất thích đi, đi và đi.
Khi tôi đỗ vào ngành Xã hội học của trường Đại học Khoa học
Xã hội và Nhân văn, Đại hoc quốc gia Hà Nội thì mẹ tôi không muốn cho tôi đi học
vì bà nghe tên ngành này lạ quá. Đối với bà thì chỉ có bác sĩ, kĩ sư, giáo
viên,... là bà có thể hình dung rõ nghề nghiệp sau này làm là gì. Nhưng với
ngành này mẹ tôi không biết tôi sẽ làm nghề gì. Cũng đơn giản vì tiền tôi đi học
bốn năm một mình mẹ vất vả chu cấp cho chứ bố tôi thì không có đóng góp mấy nên
lo lắng của mẹ nuôi tôi 4 năm rồi ra thất nghiệp tôi cũng thấm đôi phần. Nhưng
cũng bởi bản tính cố chấp của tôi và lời
hứa sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ kiếm được một công việc ổn định mà mẹ tôi
đồng ý cho tôi theo học dù trong lòng không vui.
Chính vì vậy, tôi đã trở thành một cô sinh viên chuyên
ngành Xã hội học. Thât ra tôi chỉ mới trở thành sinh viên cách đây 5 tháng. Nó thật sự cũng chưa
phải dài để nói rằng tôi đã bắt đầu một
cuộc sống sinh viên: một cuộc sống sinh viên xa nhà; một sinh viên năm nhất lạ
lẫm với môi truờng đại học,... và rất nhiều vấn đề rắc rối nữa. Và luôn như vậy.
Tôi luôn cố gắng đi tìm hạnh phúc cho mình. Tôi cứ nghĩ rằng hạnh phúc là những
thứ gì to lớn, vĩ đại lắm. Chính vì vậy mà tôi cần gồng mình lên và nỗ lực đi
tìm kiếm. Tôi luôn nghĩ rằng: sẽ sớm thôi, hạnh phúc rồi sẽ đến, đau khổ mãi rồi
cũng sẽ có được hạnh phúc.
Nhưng tôi đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ khi tôi đào sâu vào cuộc sống sinh
viên, có rất nhiều điều thú vị của cuộc sông mà tôi đã ngộ ra được vè hai chữ
“hạnh phúc”. Khi tôi tham ra vào các câu lạc bộ, tổ chức thiện nguyện tôi đã đuợc
chia sẻ rất nhiều cảm xúc với những người
gặp khó khăn, bất hạnh trong cuộc sống. Họ có thể là những cô bé, cậu bé
không may bị ảnh hưởng từ cha mẹ nhiễm chất độc màu da cam, hay những bạn sinh
viên bị khuyết tật, những con người đang ngày đêm chống chọi với bệnh tật,...
Và hạnh phúc đối với họ rất đơn giản: có thể hạnh phúc đó chỉ là khi những cô
bé, cậu bé đó được tặng một món đồ chơi đẹp, hay một người bệnh thấy hạnh phúc
vì bản thân một ngày không cảm thấy đau nhức, cũng có thể hạnh phúc với họ là
được nhìn thấy những nụ cười trên môi một người bạn ghé thăm,... Hạnh phúc bình
dị lắm. Hạnh phúc nhỏ nhoi lắm.
Tôi được dạy từ những người đi trước: “hạnh phúc là sự sẻ
chia”. Điều đó thật sự rất đúng. Tôi cảm thấy bản thân thật hạnh phúc khi được
cùng những con người đó chia sẻ niềm vui từ những điều nhỏ nhoi nhất trên đời.
Niềm hạnh phúc không phải những gì xa xôi mà nó bắt đầu từ những điều mộc mạc.
Tôi đã dần dần trưởng thành hơn từ đó và cũng có lẽ do tôi đọc rất nhiều sách về
triết lí cuộc sống kể từ khi vào đại học. Tôi cảm nhận bản thân ình sống thật sự
có ý nghĩa từng giây phút trong cuộc đời. Tôi đã thường xuyên gọi về cho mẹ,
thường xuyên về nhà để tìm kiếm niềm hạnh
phúc trong ngôi nhà thân thương, tìm kiếm những nụ cười. Và tôi nhận ra tôi đã
có rất nhiều giây phút hạnh phúc trong đời. Tôi cảm thấy bản thân mình may mắn
vì gặp được nhiều người tốt dạy dỗ tôi những bài học quý giá của cuộc sống về hạnh
phúc đó là sự sẻ chia với mọi người. Tôi thật sự sẽ không hối hận khi chọn
ngành này.
Bây giờ nhưng mục tiêu trong cuộc đời tôi đã rất rõ ràng.
Tôi sẽ cố gắng, phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình để cho gia đình tự hào và
chính bản thân tôi tự hào về tôi. Tôi sẽ cố gắng tạo ra thật nhiều thành tựu
cho bản thân mình. Tôi sẽ thực hiện lời hứa với mẹ, tích cực trau dồi để bản
thân hoàn thiện hơn từng ngày và để khi tôi nhìn lại tôi có thể tự tin nói rằng:
Tôi đã sống trọn vẹn cuộc sống này. Giây phút ngộ ra giá trị của cuộc sống, giá
trị cả hạnh phúc tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi yêu tuổi 18...
Hà Nội, ngày 14/01/2016
Nguồn ảnh: http://hinhanhdep.xyz/anh-chu-buon-va-y-nghia-ve-tinh-yeu-cuoc-song.html#prettyPhoto
0 nhận xét:
Đăng nhận xét