Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017
VẪN MỘT TÌNH YÊU THƯƠNG....
Tôi về đến nhà vào lúc 7 giờ tối hôm qua.
Không khí Bắc Giang khá là lạnh. Nó lạnh hơn rất nhiều so với thời tiết ngoài Hà Nội.
Ngày hôm nay tôi ở nhà cả ngày và một mình. Bởi vì trờ hôm nay mưa dầm tầm tã, không ngớt. Bao nhiêu kế hoạch tối qua vạch ra rằng đi đâu và làm gì coi như đổ bể. Đáng ra, ngày hôm nay tôi định lên thưm bà ngoại. Bà tôi chân bị đau, nguyên nhân do tràn dịch. Tuy nhiên trời mưa đã làm hỏng mọi thứ vạch ra. Đôi lúc trong tôi phảng phất suuy nghĩ: Liệu trời mưa có phải vấn đề không?
Chị gái tôi làm tăng ca về rất là muộn. Trời mưa và rất lạnh. Cảm thấy thật thương chị. Về đến nhà là chị gọi ngay cho mẹ tôi, cùng với đó là những lời hỏi thăm đến mẹ, đến tôi, đến bé Khánh Ly đã ăn cơm chưa... Chị gái tôi luôn là vậy. Chị ấy rất giống bố tôi. Tình cảm không hề thể hiện ngay bằng lời nói. Có vẻ nó rất khó sao? Hay điều gì khiến cho những lời có cánh không thể thoát ra... Do gen di truyền... Do khác biệt tuổi tác... Hay do điều vô hình gì...?
Cuối cùng, vẫn là một tình cảm gia đình tại đó.
Tôi vẫn cần sớm hoàn thành công việc gỡ băng.
Đêm nay sẽ lại là một đêm lạnh dài.
Bắc Giang, mùa đông, ngày 27/12/2017
Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017
DÙ ĐÚNG DÙ SAI, CŨNG CẦN LỰA CHỌN (NHỮNG NĂM THÁNG TUỔI TRẺ)
![]() |
Khung cảnh của tự do (tuyến đường lên Hòa Lạc) |
Quãng thời gian ngồi chờ đợi một điều gì đó đôi khi bạn có cảm giác con tim mong manh của mình thật trống trải. Với tôi, một giờ đồng hồ ngồi đợi kết quả xét nghiệm máu tại bệnh viện dài như một thế kỷ. Chỉ có 1 mình cảm giác cô đơn và tủi thân bủa vây. Không sao. Tôi ngồi tại chân cầu thang, mở lapstop làm công việc của mình. Thời gian cứ thé lặng lẽ trôi.. trôi đi… trôi qua một cách âm thầm. Thế rồi mọi chuyện đều ổn. Tôi nhận được kết quả rồi ra về giữa thời điểm chố Hà Thành đông đúc xe cộ. Cuộc đời con người sức khỏe là thứ ngàn vàng. Lựa chọn cách đi bệnh viện một mình, đôi khi nó thể hiện ra rằng bạn có thể đương đầu được với cuộc sống khó khăn này. Với bệnh tật bạn còn có thể đương đầu một mình. Vậy có sự nghiệt ngã nào bạn lại không thể đối mặt và đón nhận chứ. Đó không phải là bạn không có người đi cùng. Đó không phải là bạn không được người khác quan tâm. Đó chỉ đơn giản là cách bạn lựa chọn đối mặt với chính bản thân mình. Khi đứng giữa ranh giới của bệnh tật, ốm đau liệu ta có thật sự đủ can đảm để đối diện với nó một mình không?
Một ngày chỉ có 24 tiếng, bạn sẽ bỗng chốc
nhận ra một ngày trôi nhanh như thế nào, khi bạn chạy đua trong guồng quay cuộc
sống. Có người đã từng nói: “Một đôi giày tốt sẽ giúp phụ nữ đi khắp thế gian”.
Không sai. Cả ngày chạy đi chạy lại, lúc buýt, lúc đi bộ cùng với một đâu giày
không tốt, khiến đôi chân tôi tê dại các đầu ngón chân. Đôi giày tôi mua mới đi
có một lần, mà về đã gặp sự cố. Thật tệ! Dù tự nhủ lòng không bao giờ mua giày
rẻ tiền nữa, nhưng rồi tôi vẫn chưa tỉnh ngộ. “Không biết chỗ mua được giày tốt”,
“chưa chịu để ý đến việc đầu tư”, vân vân và mây mây. Những lí do nghe thật ấu
trĩ và buồn cười. Nhưng đó là sự thật. Tôi đã từng lựa chọn cho mình những thứ
nhanh nhất, rẻ nhất. Vì nghĩ rằng đang cuộc sống sinh viên chi tiêu hạn hẹp,
nên cần cân nhắc. Nhưng rồi khi quá nhiều thứ xảy ra với tài chính của bản
thân, thì tôi bỗng tự hỏi rằng: bản thân mày đang cân nhắc chi tiêu tài chính hợp
lý, hay mày đang không biết cách lựa chọn. Điều mà tôi mắc phải không phải vấn
đề tài chính, mà đó là sự khúc mắc trong tư tưởng tinh thần. Khi đứng giữa ranh
giới của sự lựa chọn liệu ta đã có một lựa chọn không ngoan không?
Đằng sau một buổi tiệc tùng, bạn có thể nhận
ra đang tồn tại cả “một bầu trời” quy tắc. Tôi có một bữa ăn với các sếp trong
trung tâm, dù tôi chỉ là cộng tác viên ở đó. Sếp quản lý của tôi khi đến chỗ
tôi chúc rượu, nhắc khéo chúng tôi lên mời rượu các sếp trên. Điều chắc chắn là
khi đã cầm ly rượu lên mời, thì bạn sẽ phải xoay một vòng bàn để thể hiện thái
độ nhiệt tình và tôn trọng trên bàn nhậu. Dù các sếp đã xuống mời rượu rồi,
đáng ra tôi cùng mấy cô bạn làm cùng nên có nghi lễ đáp lại. Song chỉ có hai chị
nhân viên mới làm thực hiện điều đó. Còn bản thân tôi cảm thấy không đủ can đảm.
Cũng không ai trách phạt gì mấy đứa sinh viên chưa hiểu chuyện xã hội như tôi.
Tôi tự hỏi có phải chăng hợp đồng ký kết cần trên bàn rượu? Thức ra tôi chỉ
đang muốn hỏi vui thôi. Vì tôi chẳng biết thế nào là một câu trả lời chính xác.
Nó tùy thuộc quan điểm mỗi người. Tôi đưa ra sự lựa chọn ngồi lắng nghe, thay
vì đi mời rượu. Vì tôi cảm thấy lựa chọn sức khỏe lúc đó là điều quan trọng hơn
cả. Chiều tôi đi khám răng và tôi không muốn có chuyện gì đó xảy ra trên đường
tới bệnh viện. Khi đứng giữa ranh giới của những quy tắc nơi làm việc, liệu ta
có đủ bản lĩnh làm trái quy tắc không?
Những cảm xúc sẽ như một sợi dây đàn đang
đung đưa trong tâm hồn, chờ bạn gảy từng cung bậc. Tôi về đến nhà mệt nhoài.
Tôi nhắn tin cho thầy của tôi để gửi một lời cảm ơn về những sự giúp đỡ. Tôi
nói chuyện với thầy về những gì đang diễn ra với bản thân mình. Thầy tôi nói phải
học cách thích nghi. Tại sao hoa sen nở rộ trong bùn lầy? Đó là một bài học cho
cuộc đời non nớt. Học cách thích nghi chính là sự lựa chọn. Cuộc sống đâu phải
lúc nào cũng như ý mình. Thay vì tự làm bản thân rớt nước mắt, gục ngã trước thị
phi thiên hạ, thì ta “rũ bùn”, “hít sâu”, “cười” và “thích nghi” với những biến
cố cuộc đời. Khi khó khăn xảy ra liệu ta có đủ can trường và vượt qua nó không?
Câu trả lời ở lựa chọn của chính bạn. Bây
giờ bản thân tôi tự trả lời câu hỏi cho chính mình. Hóa ra khi ta tự hỏi lòng
mình những gì đang diễn ra và cho nó một câu trả lời. Dù câu trả lời đó chẳng hợp
logic, chẳng đúng, chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng nó lại là một mồi lửa của niềm
tin rằng: Cuộc đời của mình sinh ra có một câu trả lời.
Hà
Nội, 22/08/2017. Một ngày nắng đẹp.
Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017
[ MỘT VÀI CÂU CHUYỆN XÀM XÍ GIẢM XÌ TRÉT]
BÀI HỌC "FOR ME AND YOU"
1. Nhớ bỏ viên đá lớn trước khi bỏ cát. Ai biết rồi, thì ngẫm nhé. Ai chưa biết xem link tại đây:
https://www.youtube.com/watch?v=Mr8VIjCbMcw
2. Thay đổi cách suy nghĩ của mình.
3. Giá trị của đồng tiền tự thân làm ra vô cùng quý -> quý đồng tiền được cho, nhất là tiền của cha mẹ.
_____________
_____________
Cuộc đời như mớ bùng nhùng. Mỗi người có một cách gỡ khác nhau. Có người càng gỡ càng rối. Có người gỡ cứ nhẹ nhàng như ăn kẹo.
Tại sao lại phải gỡ? Tại vì muốn sướng.
Tại sao muốn sướng? Tại vì đó là cuộc đời.
Tại sao muốn sướng? Tại vì đó là cuộc đời.
Vì cuộc sống chẳng giống cuộc đời, nên bùng nhùng vẫn cứ là bùng nhùng. Đôi khi chỉ cần bước ra khỏi "vùng an toàn" (safe zone) của bản thân. Hít sâu - cười tươi. Cuộc đời ta đã bước sang một trang mới rồi.
Ai chẳng có một mớ bùng nhùng. Người bùng nhùng thể xác. Người bùng bùng tinh thần. Đáng sợ nhất là bùng nhùng tinh thần. Vật chất có thể thiếu thốn, nhưng tinh thần an nhiên thì đời có thể viên mãn. Muốn tinh thần an nhiên, thì phải đầy đủ vật chất. Tức là phải có tiền. Tức là phải tự cố gắng rất nhiều.
Nhiều người sống sướng vật chất, nên cảm thấy sướng tinh thần. Nhưng nếu đó là cái "sướng" được gán cho (mà người đó không ý thức), thì đó là không "tự ý thức" được cái mớ bùng nhùng của mình là nó giống như một bát mỳ. Do trơn bởi dầu mỡ (tức là người khác giúp đỡ), nên không bị bùng nhùng.
Còn "cái sướng: đạt được, thì nó ngược lại vậy đó. Các bạn tự tư duy nhé!
:p
___________
Hôm nay mình đi "buôn dưa lê" với con bạn mình. Mình thì "lừa" nó uống trà sữa nhân ngày mới giữa tháng mà nó sắp hết tiền. Còn nó thì "lừa" mình nhân ngày mình chuốc bầu tâm sự. Đại loại là nó nội tâm trưởng thành quá, trong khi nội thất thì nhỏ nhắn (với mình là ngây thơ
:3 ). Bao nhiêu "ruột gan" đem ra "xào nấu". Thật ra mình đã ngộ ra rất nhiều điều và học hỏi được từ nó. Cảm ơn mày nhé (NÓI ĐẾN ĐÂY THÔI KHÔNG NÓI TAO XÀM XÍ
:))
______________

___________
Hôm nay mình đi "buôn dưa lê" với con bạn mình. Mình thì "lừa" nó uống trà sữa nhân ngày mới giữa tháng mà nó sắp hết tiền. Còn nó thì "lừa" mình nhân ngày mình chuốc bầu tâm sự. Đại loại là nó nội tâm trưởng thành quá, trong khi nội thất thì nhỏ nhắn (với mình là ngây thơ


______________
Hôm nay mình chạy như con thiêu thân ngoài đường. Nhận được một vài công việc part-time. Tiền vào thì chưa thấy đâu. Tiền ra thì như nước sông đổ bể
:). Một cô gái ham ăn mà muốn giảm béo thì không khác gì bảo "cún hãy luyện tập đi 2 chân". Cơ mà đã có cúng đi được bằng 2 chân, nên tức là cứ ham ăn đi vẫn giảm được béo. Bằng cách nào? ăn bao nhiêu đi tập thể dục bấy nhiêu thôi... X.X

_______________
Vì quá ham ăn, nên mình cũng giống như bao cô gái khác là: thích bếp núc, nên nay mai có lấy chồng thì sẽ cố kiếm chồng đi chợ biết mặc cả
:3 hoặc mình sẽ nuôi một chú chó ham ăn ( be like me)
:))
Vì quá ham ăn, nên mình cũng giống như bao cô gái khác là: thích bếp núc, nên nay mai có lấy chồng thì sẽ cố kiếm chồng đi chợ biết mặc cả


paint by me
Hà Nội, ngày 12/07/2017
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)