Thứ Hai, 15 tháng 1, 2018

NHỮNG CÂU CHUYỆN XUNG QUANH GIA ĐÌNH (1)

NHỮNG ĐIỀU ĐƯỢC TRẢI NGHIỆM VỚI TRẺ
Kinh nghiệm tự thân.

Sau một tuần ở nhà an dưỡng, thì vết thâm do zona ở trên mặt vẫn chưa tan biến. Chắc phải thêm một thời gian dài nữa mới bay hết được, hoặc có lẽ là không.
Một tuần ở nhà hầu như không đi đâu, chỉ quanh quẩn ở nhà làm việc, học và chơi với cháu gái. Công việc cứ lặp đi lặp lại theo một vòng tuần hoàn đó là:
Sáng dậy đánh rắng -> Chờ cháu ăn sáng xong đưa đến lớp mẫu giáo -> Về nhà làm gì đó -> Nấu bữa trưa -> Chiều làm gì đó -> Đón cháu ở lớp mẫu giáo -> Nấu bữa tối -> Tối làm gì đó -> Ngủ.
Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy khi ở nhà. Nhưng với mình nó lại không hề nhàm chán. Mình thấy thỏa mái.
Những ngày ở nhà đó, cháu gái thường luôn ở cạnh mình (trừ trường hợp bé đi học). Ngoài những giờ mình làm việc, thì cháu mình ngồi xem "Shin cậu bé bút chì".
Bỏ qua những chi tiết lặt vặt trong cuộc sống của mình. Câu chuyện hôm nay đó là "Thế giới trẻ thơ thật muôn màu". Mấy hôm ở nhà mình có rất nhiều chuyện thú vị với cô cháu gái 5 tuổi này.
#1: Câu chuyện "chăm sóc nhau":
Hôm rồi mình với mẹ cùng nấu ăn dưới bếp, cháu mình le ve chơi ở cạnh đấy. Mẹ mình hỏi:
Mẹ: Xíu có thương bà không? Bà chăm cho như thế này thì nay mai bà già có chăm bà không? Bà ỉa ra quần có dọn cho bà không?
Cháu gái: Con thương bà nhất. Nhưng ỉa ra quần thì ghê lắm.
Mẹ: Ghê gì, trước con ỉa ra quần mà bà vẫn giặt cho đấy.
Cháu gái: Cười tít mắt không nói gì.
Một lúc sau... đến bữa ăn cơm xong rồi, dọn mâm xong xuôi cả. Câu chuyện giữa hai bà cháu đối với mình đã bay tận phương nào. Cháu gái mình nói:
Cháu gái: Nay mai bà già con chăm bà. Nhưng mà bà ỉa ra quần thì đấy là trách nhiệm của mẹ con. Mẹ con phải lo chứ.
Mẹ và mình: Cười chảy nước mắt.
### Hóa ra đối với cháu mình thì nó vẫn rất là lăn tăn với câu chuyện đó khi chưa đưa ra được một đáp án cho câu chuyện đó.
Đối với trẻ em thật sự không quan trọng đó là câu trả lời đúng hay sai, câu trả lời hay hay dở, câu trả lời thật hay dối. Mà điều quan trọng nhất là CÓ MỘT CÂU TRẢ LỜI. Khi đưa ra câu trả lời nó kích thích cho đứa trẻ đó sự tư duy, để nó tiếp tục hỏi. Bởi vậy cháu mình hỏi gì mình cũng trả lời, kiên nhẫn trả lời. Có lẽ vậy nên cháu mình là một đứa trẻ nói rất nhiều (giống dì nó ))
#2: Câu chuyện "cháu mình hay nói chuyện một mình".
Cháu gái mình khi mà mình không cho xem "Shin cậu bé bút chì", thì không có gì làm ngoài chơi đồ hàng một mình. Nhưng có một điều hơi nghi ngại là cháu gái mình hay tự chơi tự nói một mình. Căn bản là cũng không có người chơi cùng, nên nó mới thành ra vậy. Thế là mình nói chuyện với cháu:
Mình: Xíu, con chơi không được nói chuyện một mình nữa nhé!
Cháu gái: Nhưng con quen rồi.
Mình: *Giật mình*, không được. Quen thì sửa lại là được. Con nói chuyện một mình sau bị hâm đấy. (mình lấy ví dụ về một người trong làng, sức khỏe tâm thành có vấn đề để làm ví dụ).
Cháu gái: Thế giờ ocn chơi nói chuyện với ai bây gì?
Mình: Con có thể nói chuyện với con chó, con mèo. Nếu không con nói chuyện với đôi dép cũng được mà.
Cháu gái: *Cười như bắt được vàng* (mặc dù nó không biết đến giá trị của vàng). Gì hâm à? Dép có biết nói chuyện đâu mà dì bảo con nói chuyện với đôi dép.
Mình: *Nhịn cười*. Dép không biết nói chuyện, nhưng dép biết lắng nghe. Con cứ việc nói cho dép nó nghe thôi. Nói chuyện thì phải có ít nhất 2 người đúng không? Chứ ai lại nói chuyện một mình nhỉ?
Cháu gái: *mắt sáng như 2 hòn bi ve* A, thế con nói chuyện với bức tường cũng được nhỉ.
Mình: Đúng rồi đấy. Con cứ nói chuyện với bức tường cũng được.
### Thói quen có sức mạnh ghê gớm nhỉ?
#3: Câu chuyện "Học giỏi để được học bổng".
Chuyện là vừa rồi mình được một học bổng nhỏ, nhưng có một ý nghĩa lớn. Mẹ mình cứ hay nói "Xíu học chăm học vào nhá để cũng được học bổng như dì Huyền". Cũng chỉ một câu nói. Cả nhà chắc cũng chẳng nghĩ câu nói đó có để lại gì không. Nhưng với cháu mình, thì nó ghi nhớ rất sâu và rất kĩ. Mấy ngày sau cháu mình vẫn cứ hay nhắc đi nhắc lại "Ôi dì Huyền xinh đẹp của con học giỏi quá". Mình nghe cũng đến đau đầu và đau bụng vì mắc cười.
Mỗi tối trước khi xuống nhà ngủ, mẹ nó đều nhắc "Xíu nhớ luyện viết chữ". Thế là có hôm nó xuống nhà nó ngồi viết hết 4 mặt chữ, mặc dù chữ cứ lặp đi lặp lại toàn "a, ă, o,..." lặng xặng cả. Nó ngồi viết đến 11 giờ đêm, từ lúc về đến lúc mình làm công tác vệ sinh cá nhân, dọn dẹp qua loa. Mình giật mình bảo:
Mình: Ô, đi ngủ đi con. Hôm nay viết thế tốt rồi. Mai viết tiếp.
Cháu gái: Vâng, con viết nốt chữ này.
Mấy hôm mình ở nhà, cháu gái mình rất chăm chỉ luyện chữ. Mẹ mình bảo nó chăm học thế. Nó bảo: "Con phải chăm học để được học bổng chứ".
Có hôm ngồi nhà luyện viết thì tự dưng nó lăn ra giường. Mình hỏi:
Mình: Ơ, Xíu không viết tiếp đi à?
Cháu gái: Con mệt quá. Dì cõng con ra ghế đi.
Mình. Không được. Việc học là của con. Con tự đi ra ghế ngồi học đi.
Cháu gái: Nhưng con mệt lắm.
Mình: Nếu mệt thì thôi nghỉ.
Cháu gái: *Vùng dậy*, không được đâu. Con phải chăm học chứ.
### Chị gái mình bận làm cả ngày, nên thời gian dành cho con cái là rất hiếm. Cháu gái của mình sinh ra khi mình vẫn còn học ở nhà. Bởi vậy, một phần trong cuộc đời nó hầu như có sự xuất hiện của mình. Mình nghĩ là mỗi đứa trẻ có thể bị ảnh hưởng bởi một người khác mà nó tiếp xúc nhiều theo hướng tích cực hoặc tiêu cực. Điều đó tùy thộc vào cách giáo dục của cha mẹ và môi trường lí tưởng được vẽ ra trong đó.
Chuyện chỉ có vậy.

Hà Nội, ngày 15/01/2011
 

Huyen Ngo Template by Ipietoon Cute Blog Design