Thứ Hai, 15 tháng 1, 2018

NHỮNG CÂU CHUYỆN XUNG QUANH GIA ĐÌNH (1)

NHỮNG ĐIỀU ĐƯỢC TRẢI NGHIỆM VỚI TRẺ
Kinh nghiệm tự thân.

Sau một tuần ở nhà an dưỡng, thì vết thâm do zona ở trên mặt vẫn chưa tan biến. Chắc phải thêm một thời gian dài nữa mới bay hết được, hoặc có lẽ là không.
Một tuần ở nhà hầu như không đi đâu, chỉ quanh quẩn ở nhà làm việc, học và chơi với cháu gái. Công việc cứ lặp đi lặp lại theo một vòng tuần hoàn đó là:
Sáng dậy đánh rắng -> Chờ cháu ăn sáng xong đưa đến lớp mẫu giáo -> Về nhà làm gì đó -> Nấu bữa trưa -> Chiều làm gì đó -> Đón cháu ở lớp mẫu giáo -> Nấu bữa tối -> Tối làm gì đó -> Ngủ.
Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy khi ở nhà. Nhưng với mình nó lại không hề nhàm chán. Mình thấy thỏa mái.
Những ngày ở nhà đó, cháu gái thường luôn ở cạnh mình (trừ trường hợp bé đi học). Ngoài những giờ mình làm việc, thì cháu mình ngồi xem "Shin cậu bé bút chì".
Bỏ qua những chi tiết lặt vặt trong cuộc sống của mình. Câu chuyện hôm nay đó là "Thế giới trẻ thơ thật muôn màu". Mấy hôm ở nhà mình có rất nhiều chuyện thú vị với cô cháu gái 5 tuổi này.
#1: Câu chuyện "chăm sóc nhau":
Hôm rồi mình với mẹ cùng nấu ăn dưới bếp, cháu mình le ve chơi ở cạnh đấy. Mẹ mình hỏi:
Mẹ: Xíu có thương bà không? Bà chăm cho như thế này thì nay mai bà già có chăm bà không? Bà ỉa ra quần có dọn cho bà không?
Cháu gái: Con thương bà nhất. Nhưng ỉa ra quần thì ghê lắm.
Mẹ: Ghê gì, trước con ỉa ra quần mà bà vẫn giặt cho đấy.
Cháu gái: Cười tít mắt không nói gì.
Một lúc sau... đến bữa ăn cơm xong rồi, dọn mâm xong xuôi cả. Câu chuyện giữa hai bà cháu đối với mình đã bay tận phương nào. Cháu gái mình nói:
Cháu gái: Nay mai bà già con chăm bà. Nhưng mà bà ỉa ra quần thì đấy là trách nhiệm của mẹ con. Mẹ con phải lo chứ.
Mẹ và mình: Cười chảy nước mắt.
### Hóa ra đối với cháu mình thì nó vẫn rất là lăn tăn với câu chuyện đó khi chưa đưa ra được một đáp án cho câu chuyện đó.
Đối với trẻ em thật sự không quan trọng đó là câu trả lời đúng hay sai, câu trả lời hay hay dở, câu trả lời thật hay dối. Mà điều quan trọng nhất là CÓ MỘT CÂU TRẢ LỜI. Khi đưa ra câu trả lời nó kích thích cho đứa trẻ đó sự tư duy, để nó tiếp tục hỏi. Bởi vậy cháu mình hỏi gì mình cũng trả lời, kiên nhẫn trả lời. Có lẽ vậy nên cháu mình là một đứa trẻ nói rất nhiều (giống dì nó ))
#2: Câu chuyện "cháu mình hay nói chuyện một mình".
Cháu gái mình khi mà mình không cho xem "Shin cậu bé bút chì", thì không có gì làm ngoài chơi đồ hàng một mình. Nhưng có một điều hơi nghi ngại là cháu gái mình hay tự chơi tự nói một mình. Căn bản là cũng không có người chơi cùng, nên nó mới thành ra vậy. Thế là mình nói chuyện với cháu:
Mình: Xíu, con chơi không được nói chuyện một mình nữa nhé!
Cháu gái: Nhưng con quen rồi.
Mình: *Giật mình*, không được. Quen thì sửa lại là được. Con nói chuyện một mình sau bị hâm đấy. (mình lấy ví dụ về một người trong làng, sức khỏe tâm thành có vấn đề để làm ví dụ).
Cháu gái: Thế giờ ocn chơi nói chuyện với ai bây gì?
Mình: Con có thể nói chuyện với con chó, con mèo. Nếu không con nói chuyện với đôi dép cũng được mà.
Cháu gái: *Cười như bắt được vàng* (mặc dù nó không biết đến giá trị của vàng). Gì hâm à? Dép có biết nói chuyện đâu mà dì bảo con nói chuyện với đôi dép.
Mình: *Nhịn cười*. Dép không biết nói chuyện, nhưng dép biết lắng nghe. Con cứ việc nói cho dép nó nghe thôi. Nói chuyện thì phải có ít nhất 2 người đúng không? Chứ ai lại nói chuyện một mình nhỉ?
Cháu gái: *mắt sáng như 2 hòn bi ve* A, thế con nói chuyện với bức tường cũng được nhỉ.
Mình: Đúng rồi đấy. Con cứ nói chuyện với bức tường cũng được.
### Thói quen có sức mạnh ghê gớm nhỉ?
#3: Câu chuyện "Học giỏi để được học bổng".
Chuyện là vừa rồi mình được một học bổng nhỏ, nhưng có một ý nghĩa lớn. Mẹ mình cứ hay nói "Xíu học chăm học vào nhá để cũng được học bổng như dì Huyền". Cũng chỉ một câu nói. Cả nhà chắc cũng chẳng nghĩ câu nói đó có để lại gì không. Nhưng với cháu mình, thì nó ghi nhớ rất sâu và rất kĩ. Mấy ngày sau cháu mình vẫn cứ hay nhắc đi nhắc lại "Ôi dì Huyền xinh đẹp của con học giỏi quá". Mình nghe cũng đến đau đầu và đau bụng vì mắc cười.
Mỗi tối trước khi xuống nhà ngủ, mẹ nó đều nhắc "Xíu nhớ luyện viết chữ". Thế là có hôm nó xuống nhà nó ngồi viết hết 4 mặt chữ, mặc dù chữ cứ lặp đi lặp lại toàn "a, ă, o,..." lặng xặng cả. Nó ngồi viết đến 11 giờ đêm, từ lúc về đến lúc mình làm công tác vệ sinh cá nhân, dọn dẹp qua loa. Mình giật mình bảo:
Mình: Ô, đi ngủ đi con. Hôm nay viết thế tốt rồi. Mai viết tiếp.
Cháu gái: Vâng, con viết nốt chữ này.
Mấy hôm mình ở nhà, cháu gái mình rất chăm chỉ luyện chữ. Mẹ mình bảo nó chăm học thế. Nó bảo: "Con phải chăm học để được học bổng chứ".
Có hôm ngồi nhà luyện viết thì tự dưng nó lăn ra giường. Mình hỏi:
Mình: Ơ, Xíu không viết tiếp đi à?
Cháu gái: Con mệt quá. Dì cõng con ra ghế đi.
Mình. Không được. Việc học là của con. Con tự đi ra ghế ngồi học đi.
Cháu gái: Nhưng con mệt lắm.
Mình: Nếu mệt thì thôi nghỉ.
Cháu gái: *Vùng dậy*, không được đâu. Con phải chăm học chứ.
### Chị gái mình bận làm cả ngày, nên thời gian dành cho con cái là rất hiếm. Cháu gái của mình sinh ra khi mình vẫn còn học ở nhà. Bởi vậy, một phần trong cuộc đời nó hầu như có sự xuất hiện của mình. Mình nghĩ là mỗi đứa trẻ có thể bị ảnh hưởng bởi một người khác mà nó tiếp xúc nhiều theo hướng tích cực hoặc tiêu cực. Điều đó tùy thộc vào cách giáo dục của cha mẹ và môi trường lí tưởng được vẽ ra trong đó.
Chuyện chỉ có vậy.

Hà Nội, ngày 15/01/2011

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

VẪN MỘT TÌNH YÊU THƯƠNG....

Tôi về đến nhà vào lúc 7 giờ tối hôm qua. Không khí Bắc Giang khá là lạnh. Nó lạnh hơn rất nhiều so với thời tiết ngoài Hà Nội. Ngày hôm nay tôi ở nhà cả ngày và một mình. Bởi vì trờ hôm nay mưa dầm tầm tã, không ngớt. Bao nhiêu kế hoạch tối qua vạch ra rằng đi đâu và làm gì coi như đổ bể. Đáng ra, ngày hôm nay tôi định lên thưm bà ngoại. Bà tôi chân bị đau, nguyên nhân do tràn dịch. Tuy nhiên trời mưa đã làm hỏng mọi thứ vạch ra. Đôi lúc trong tôi phảng phất suuy nghĩ: Liệu trời mưa có phải vấn đề không? Chị gái tôi làm tăng ca về rất là muộn. Trời mưa và rất lạnh. Cảm thấy thật thương chị. Về đến nhà là chị gọi ngay cho mẹ tôi, cùng với đó là những lời hỏi thăm đến mẹ, đến tôi, đến bé Khánh Ly đã ăn cơm chưa... Chị gái tôi luôn là vậy. Chị ấy rất giống bố tôi. Tình cảm không hề thể hiện ngay bằng lời nói. Có vẻ nó rất khó sao? Hay điều gì khiến cho những lời có cánh không thể thoát ra... Do gen di truyền... Do khác biệt tuổi tác... Hay do điều vô hình gì...? Cuối cùng, vẫn là một tình cảm gia đình tại đó. Tôi vẫn cần sớm hoàn thành công việc gỡ băng. Đêm nay sẽ lại là một đêm lạnh dài. Bắc Giang, mùa đông, ngày 27/12/2017

Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

DÙ ĐÚNG DÙ SAI, CŨNG CẦN LỰA CHỌN (NHỮNG NĂM THÁNG TUỔI TRẺ)

Khung cảnh của tự do (tuyến đường lên Hòa Lạc)

Quãng thời gian ngồi chờ đợi một điều gì đó đôi khi bạn có cảm giác con tim mong manh của mình thật trống trải. Với tôi, một giờ đồng hồ ngồi đợi kết quả xét nghiệm máu tại bệnh viện dài như một thế kỷ. Chỉ có 1 mình cảm giác cô đơn và tủi thân bủa vây. Không sao. Tôi ngồi tại chân cầu thang, mở lapstop làm công việc của mình. Thời gian cứ thé lặng lẽ trôi.. trôi đi… trôi qua một cách âm thầm. Thế rồi mọi chuyện đều ổn. Tôi nhận được kết quả rồi ra về giữa thời điểm chố Hà Thành đông đúc xe cộ. Cuộc đời con người sức khỏe là thứ ngàn vàng. Lựa chọn cách đi bệnh viện một mình, đôi khi nó thể hiện ra rằng bạn có thể đương đầu được với cuộc sống khó khăn này. Với bệnh tật bạn còn có thể đương đầu một mình. Vậy có sự nghiệt ngã nào bạn lại không thể đối mặt và đón nhận chứ. Đó không phải là bạn không có người đi cùng. Đó không phải là bạn không được người khác quan tâm. Đó chỉ đơn giản là cách bạn lựa chọn đối mặt với chính bản thân mình. Khi đứng giữa ranh giới của bệnh tật, ốm đau liệu ta có thật sự đủ can đảm để đối diện với nó một mình không?

Một ngày chỉ có 24 tiếng, bạn sẽ bỗng chốc nhận ra một ngày trôi nhanh như thế nào, khi bạn chạy đua trong guồng quay cuộc sống. Có người đã từng nói: “Một đôi giày tốt sẽ giúp phụ nữ đi khắp thế gian”. Không sai. Cả ngày chạy đi chạy lại, lúc buýt, lúc đi bộ cùng với một đâu giày không tốt, khiến đôi chân tôi tê dại các đầu ngón chân. Đôi giày tôi mua mới đi có một lần, mà về đã gặp sự cố. Thật tệ! Dù tự nhủ lòng không bao giờ mua giày rẻ tiền nữa, nhưng rồi tôi vẫn chưa tỉnh ngộ. “Không biết chỗ mua được giày tốt”, “chưa chịu để ý đến việc đầu tư”, vân vân và mây mây. Những lí do nghe thật ấu trĩ và buồn cười. Nhưng đó là sự thật. Tôi đã từng lựa chọn cho mình những thứ nhanh nhất, rẻ nhất. Vì nghĩ rằng đang cuộc sống sinh viên chi tiêu hạn hẹp, nên cần cân nhắc. Nhưng rồi khi quá nhiều thứ xảy ra với tài chính của bản thân, thì tôi bỗng tự hỏi rằng: bản thân mày đang cân nhắc chi tiêu tài chính hợp lý, hay mày đang không biết cách lựa chọn. Điều mà tôi mắc phải không phải vấn đề tài chính, mà đó là sự khúc mắc trong tư tưởng tinh thần. Khi đứng giữa ranh giới của sự lựa chọn liệu ta đã có một lựa chọn không ngoan không?

Đằng sau một buổi tiệc tùng, bạn có thể nhận ra đang tồn tại cả “một bầu trời” quy tắc. Tôi có một bữa ăn với các sếp trong trung tâm, dù tôi chỉ là cộng tác viên ở đó. Sếp quản lý của tôi khi đến chỗ tôi chúc rượu, nhắc khéo chúng tôi lên mời rượu các sếp trên. Điều chắc chắn là khi đã cầm ly rượu lên mời, thì bạn sẽ phải xoay một vòng bàn để thể hiện thái độ nhiệt tình và tôn trọng trên bàn nhậu. Dù các sếp đã xuống mời rượu rồi, đáng ra tôi cùng mấy cô bạn làm cùng nên có nghi lễ đáp lại. Song chỉ có hai chị nhân viên mới làm thực hiện điều đó. Còn bản thân tôi cảm thấy không đủ can đảm. Cũng không ai trách phạt gì mấy đứa sinh viên chưa hiểu chuyện xã hội như tôi. Tôi tự hỏi có phải chăng hợp đồng ký kết cần trên bàn rượu? Thức ra tôi chỉ đang muốn hỏi vui thôi. Vì tôi chẳng biết thế nào là một câu trả lời chính xác. Nó tùy thuộc quan điểm mỗi người. Tôi đưa ra sự lựa chọn ngồi lắng nghe, thay vì đi mời rượu. Vì tôi cảm thấy lựa chọn sức khỏe lúc đó là điều quan trọng hơn cả. Chiều tôi đi khám răng và tôi không muốn có chuyện gì đó xảy ra trên đường tới bệnh viện. Khi đứng giữa ranh giới của những quy tắc nơi làm việc, liệu ta có đủ bản lĩnh làm trái quy tắc không?

Những cảm xúc sẽ như một sợi dây đàn đang đung đưa trong tâm hồn, chờ bạn gảy từng cung bậc. Tôi về đến nhà mệt nhoài. Tôi nhắn tin cho thầy của tôi để gửi một lời cảm ơn về những sự giúp đỡ. Tôi nói chuyện với thầy về những gì đang diễn ra với bản thân mình. Thầy tôi nói phải học cách thích nghi. Tại sao hoa sen nở rộ trong bùn lầy? Đó là một bài học cho cuộc đời non nớt. Học cách thích nghi chính là sự lựa chọn. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như ý mình. Thay vì tự làm bản thân rớt nước mắt, gục ngã trước thị phi thiên hạ, thì ta “rũ bùn”, “hít sâu”, “cười” và “thích nghi” với những biến cố cuộc đời. Khi khó khăn xảy ra liệu ta có đủ can trường và vượt qua nó không?

Câu trả lời ở lựa chọn của chính bạn. Bây giờ bản thân tôi tự trả lời câu hỏi cho chính mình. Hóa ra khi ta tự hỏi lòng mình những gì đang diễn ra và cho nó một câu trả lời. Dù câu trả lời đó chẳng hợp logic, chẳng đúng, chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng nó lại là một mồi lửa của niềm tin rằng: Cuộc đời của mình sinh ra có một câu trả lời.


 Hà Nội, 22/08/2017. Một ngày nắng đẹp.

Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

[ MỘT VÀI CÂU CHUYỆN XÀM XÍ GIẢM XÌ TRÉT]

BÀI HỌC "FOR ME AND YOU"

1. Nhớ bỏ viên đá lớn trước khi bỏ cát. Ai biết rồi, thì ngẫm nhé. Ai chưa biết xem link tại đây:
https://www.youtube.com/watch?v=Mr8VIjCbMcw
2. Thay đổi cách suy nghĩ của mình.
3. Giá trị của đồng tiền tự thân làm ra vô cùng quý -> quý đồng tiền được cho, nhất là tiền của cha mẹ.
_____________
Cuộc đời như mớ bùng nhùng. Mỗi người có một cách gỡ khác nhau. Có người càng gỡ càng rối. Có người gỡ cứ nhẹ nhàng như ăn kẹo.
Tại sao lại phải gỡ? Tại vì muốn sướng.
Tại sao muốn sướng? Tại vì đó là cuộc đời.
Vì cuộc sống chẳng giống cuộc đời, nên bùng nhùng vẫn cứ là bùng nhùng. Đôi khi chỉ cần bước ra khỏi "vùng an toàn" (safe zone) của bản thân. Hít sâu - cười tươi. Cuộc đời ta đã bước sang một trang mới rồi.
Ai chẳng có một mớ bùng nhùng. Người bùng nhùng thể xác. Người bùng bùng tinh thần. Đáng sợ nhất là bùng nhùng tinh thần. Vật chất có thể thiếu thốn, nhưng tinh thần an nhiên thì đời có thể viên mãn. Muốn tinh thần an nhiên, thì phải đầy đủ vật chất. Tức là phải có tiền. Tức là phải tự cố gắng rất nhiều.
Nhiều người sống sướng vật chất, nên cảm thấy sướng tinh thần. Nhưng nếu đó là cái "sướng" được gán cho (mà người đó không ý thức), thì đó là không "tự ý thức" được cái mớ bùng nhùng của mình là nó giống như một bát mỳ. Do trơn bởi dầu mỡ (tức là người khác giúp đỡ), nên không bị bùng nhùng.
Còn "cái sướng: đạt được, thì nó ngược lại vậy đó. Các bạn tự tư duy nhé! 
___________
Hôm nay mình đi "buôn dưa lê" với con bạn mình. Mình thì "lừa" nó uống trà sữa nhân ngày mới giữa tháng mà nó sắp hết tiền. Còn nó thì "lừa" mình nhân ngày mình chuốc bầu tâm sự. Đại loại là nó nội tâm trưởng thành quá, trong khi nội thất thì nhỏ nhắn (với mình là ngây thơ  ). Bao nhiêu "ruột gan" đem ra "xào nấu". Thật ra mình đã ngộ ra rất nhiều điều và học hỏi được từ nó. Cảm ơn mày nhé (NÓI ĐẾN ĐÂY THÔI KHÔNG NÓI TAO XÀM XÍ )
______________
Hôm nay mình chạy như con thiêu thân ngoài đường. Nhận được một vài công việc part-time. Tiền vào thì chưa thấy đâu. Tiền ra thì như nước sông đổ bể . Một cô gái ham ăn mà muốn giảm béo thì không khác gì bảo "cún hãy luyện tập đi 2 chân". Cơ mà đã có cúng đi được bằng 2 chân, nên tức là cứ ham ăn đi vẫn giảm được béo. Bằng cách nào? ăn bao nhiêu đi tập thể dục bấy nhiêu thôi... X.X
_______________
Vì quá ham ăn, nên mình cũng giống như bao cô gái khác là: thích bếp núc, nên nay mai có lấy chồng thì sẽ cố kiếm chồng đi chợ biết mặc cả  hoặc mình sẽ nuôi một chú chó ham ăn ( be like me) )
paint by me
Hà Nội, ngày 12/07/2017

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

NGÀY 2, KÌ ÔN THI MÔN CHUNG


2 tuần ôn thi căng thẳng từ ngày 16/05/2016-29/05/2016.

Một ngày nữa lại kết thúc. Hôm nay tôi có nhiều chuyện để cười…

Những cánh hoa bằng lăng tím dịu dàng cùng những bông phượng vĩ đỏ rạo rực đã nở rộ khắp nẻo đường Hà Nội. Và Nhân văn cũng vậy. Thật tuyệt vời và si mê! Sau một ngày dài mệt nhoài trên giảng đường Đại học; tôi lại đi tìm khoảng lặng trên trời xanh. Ngẩng mặt nhìn trời cao, bất chợt, trong ánh mắt của tuổi 18 là cả một vầng hào quang của tuổi trẻ. Đó là vẻ đẹp của những sắc hương, vẻ đẹp của tuổi trẻ người con gái. Một mùa hoa bằng lăng tím; một mùa hoa phượng vĩ đỏ lại bắt đầu...Đã chớm hè rồi! Ngắm nhìn những chặng hoa bằng lăng tím đan xen rạo rực cánh phượng đỏ thì hiếm có ai lại không vội vàng trao cho cuộc đời một nụ cười hạnh phúc…
Hạnh phúc…

Hóa ra hạnh phúc thật giản đơn. Hạnh phúc chẳng phải những gì cao xa trong vũ trụ này. Mà hạnh phúc lại ngay chính trong tâm ta. Hạnh phúc bắt nguồn từ những điều thật nhỏ nhoi, xung quanh chúng ta, trong tâm hồn chúng ta. Ngày hôm nay, tôi đã thật sự hạnh phúc khi ngẩng mặt lên trời ngắm nhìn những cánh hoa bằng lăng tím tô đậm cả góc trời. Hơn nữa, những bông hoa bằng lăng tím lại bẽn lẽn quyện vào từng chùm phượng đỏ trong sân trường. Đẹp lại càng đẹp. Màu sắc có gì đạt đến độ tinh tế tự nhiên. Ngẫm rằng, nếu là một nhiếp ảnh gia thì tôi sẽ chẳng bỏ lỡ một góc ảnh tuyệt mĩ vậy.Màu tím thủy chung của bằng lăng hòa vào màu đỏ đằm thắm của phượng vĩ đã tạo nên một bức tranh vô tuyệt mĩ mà mẹ thiên nhiên ân ái trao tặng cho loài người.

Hạnh phúc…thật giản đơn. Cuộc sống thật tươi đẹp! Những mệt mỏi của ngày hôm nay trong tôi dần tan biến bởi những niềm vui nhỏ nhoi đó. Thêm một ngày trôi qua, tôi lại nhận ra thêm được một giá trị cho mình, thêm một chút trưởng thành hơn. Tôi đã rèn rũa mình từng ngày, bởi tôi muốn biết rằng khi tôi đạt đến độ tuổi 25 của cuộc đời, thì tôi đã tích lũy cho mình được những gì? Tôi đã trưởng thành chưa? Tôi đã có được một tuổi trẻ đáng nhớ chưa?

Chính vì vậy…

Tôi sẽ không ngừng cố gắng từng ngày. Tôi sẽ không ngừng phấn đấu xây dựng những giá trị cho bản thân. Cứ mỗi ngày nhận ra được một chút như vậy..thật tuyệt vời. Cảm ơn cuộc đời… khi mà cái tôi phải trả giá là thời gian..là tuổi trẻ…là những cảm xúc…là những lo lắng của mẹ cha… thì cái tôi thu được sẽ là những giá trị cuộc sống. Chắc chắn rằng, những cú ngã đầu đời vẫn đang chờ, dình dập xô ngã tôi bất cứ lúc nào. Nhưng tôi nhận thức được để rồi sẵng sang đón nhận nó sẽ tốt hơn không có sự chuẩn bị. Đúng không? Chính tôi ơi!


Hà Nội, một ngày hè nóng bức, 17/05/2016

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

BỘ ẢNH KHI TÔI 18

Ngày Lễ Phật Đản Tại Chùa Hương Sơn

Tôi Tại Chùa Hương Sơn

Hoa Đồng Tiền Tại Chùa Hương Sơn






Tôi-Sinh viên năm 1 Tại Trường ĐHKHXHNV


NGÀY 1, KÌ ÔN THI MÔN CHUNG

2 tuần ôn thi căng thẳng từ ngày 16/05/2016-29/05/2016.

Viết cho ngày 16/05/2016…

1 giờ 22 phút… Gửi nỗi buồn vào gió…

Một ngày nữa đã trôi qua. Hôm nay tôi có nhiều chuyện buồn.

Sáng,  tôi cũng không ôn được mấy kiến thức so với những hôm trước. Trong 2 tuần này tôi cần phải tăng tốc, lao về đích. Tôi sẽ thi kết thúc học phần 6 môn học và điều tệ hại là các môn đó đa số “ngập não” lý thuyết. À! Tôi đã quên rằng mình đang học một trường về khoa học xã hội, nên vẫn để bản thân bị sốc trong mớ lý thuyết. Tôi giật mình nhận ra: Tôi vẫn chưa có được thủ thuật để ôn thi những môn lý thuyết này…

Còn 2 tuần nữa tôi sẽ thi môn đầu tiên. Mặc dù tôi đã tiến hành ôn tập chuẩn bị cho kì thi từ đầu tháng 5. Nhưng, tôi nghĩ rằng nó hoàn toàn không ăn thua gì. Đến ngày hôm nay thật sự nhận thấy bản thân rất đang có sự hoang mang. Kì này, tôi đặt ra mục tiêu giành được học bổng cho sinh viên thường niên và mẹ tôi cũng rất kì vọng vào tôi. Khoản tiền học bổng đó sẽ giúp tôi chi trả học phí cho kì học tiếp theo. Và một sự thật là gia đình tôi cũng rất khốn khó về mặt tài chính. Thật sự tôi cần đặt ra áp lực cho mình. Tôi vẫn thiếu đi tính kỉ luật bản thân…

Chiều, tôi đi học môn “Các phương pháp nghiên cứu khoa học” và thật sự thì điểm số bài giữa kì của tôi hơi tệ. Điều đó, đồng nghĩa là: Tôi sẽ phải học cật lực hơn để không rớt bài thi cuối kì. Không thì, mục tiêu nhỏ học bổng kì này coi như tan tành mây khói. Kì 1 của năm học tôi đã để rớt rồi, tôi không hề muốn điều đó sẽ lặp lại ở kì học này.
Việc giành học bổng với tôi rất quan trọng. Nó không chỉ vì số tiền sẽ trang trải học phí cho tôi. Mà còn vì mục tiêu to to sau khi tốt nghiệp đại học của tôi. Giấc mơ thực hiện sứ mệnh cuộc đời tôi. Tôi cần tìm ra giải pháp cho chính mình! Tôi không thể để mọi chuyện cứ diễn biến xấu như vậy. Con đường học vấn này phải có chỗ cho tôi chứ. Ước mơ ấy sẽ thành hiện thực thôi. Tôi tự nhủ lòng: Phải kiên trì, đi đến mục tiêu.

Việc học hành ngày hôm nay có sự không vui như vậy đấy…

Tối, tôi lại nói chuyện với mẹ như thường lệ. Hôm nay, tôi nhận được tin mẹ muốn cho bố đi cai rượu. Bà ấy nói với tôi rằng: Bà muốn khi tôi được nghỉ hè thì về chăm sóc bố trong khoảng thời gian đó. Nước mắt tôi lăn dài. Sao tôi lại khóc? Đó là việc tốt mà. Tôi không biết. Có thể đó là giọt nước mắt hạnh phúc ấy. Cho dù, mọi việc vẫn còn rất gian truân. Nhưng, có người thân bên cạnh thì đại dương sâu thẳm cũng có thể vượt qua thôi. Tôi tự nói với chính mình rằng: Tôi sẽ là chỗ dựa cho gia đình, nên tôi phải mạnh mẽ hơn. Tôi cần phải đặt niềm tin, cuộc sống gia đình tôi sẽ tốt đẹp hơn.

Khuya, tôi nói chuyện với một người bạn tôi quen qua mạng xã hội. Tự dưng trong lòng không biết là cảm thấy có chút gì đó bang khuâng, hụt hẫng quá. Bạn ấy sắp tới sẽ thi tuyển vào một trường Đại học ở Mỹ, tương lai đang trải một con đường thênh thang cho bạn. Hơn nữa, bạn còn có một người anh tài giỏi luôn kề vai sát cánh, động viên, để bạn có thể cất cánh tốt nhất trên đường băng của cuộc đời. Trái ngược, tôi chỉ có một mình. Tôi chỉ có một mình chiến đấu đơn phương độc mã. Tôi khác bạn. Có vẻ như con đường này tôi phải tự sải  bước một mình. Con đường này, tôi tự thực hiện sứ mệnh của cuộc đời, tự an ủi, động viên. Có thể, may mắn của tôi đang đợi đến thời điểm đơm hoa. Có thể, tôi cần tôi luyện thêm trước khi cất cánh. Điều duy nhất tôi tin rằng: Sau khi giấc mơ viên mãn, tôi quay lại nhìn con đường tôi đã qua thì tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trần đời.
Mỉm cười thôi. Xin gửi nỗi buồn của ngày hôm nay vào gió… Để ngày mai lại tiếp tục cười và chiến đấu…

Hà Nội, ngày 16/05/2016


 

Huyen Ngo Template by Ipietoon Cute Blog Design