2
tuần ôn thi căng thẳng từ ngày 16/05/2016-29/05/2016.
Viết cho ngày
16/05/2016…
1 giờ 22 phút… Gửi nỗi
buồn vào gió…
Một ngày nữa đã trôi
qua. Hôm nay tôi có nhiều chuyện buồn.
Sáng, tôi cũng không ôn được mấy kiến thức so với những
hôm trước. Trong 2 tuần này tôi cần phải tăng tốc, lao về đích. Tôi sẽ thi kết
thúc học phần 6 môn học và điều tệ hại là các môn đó đa số “ngập não” lý thuyết.
À! Tôi đã quên rằng mình đang học một trường về khoa học xã hội, nên vẫn để bản
thân bị sốc trong mớ lý thuyết. Tôi giật mình nhận ra: Tôi vẫn chưa có được thủ
thuật để ôn thi những môn lý thuyết này…
Còn 2 tuần nữa tôi sẽ
thi môn đầu tiên. Mặc dù tôi đã tiến hành ôn tập chuẩn bị cho kì thi từ đầu
tháng 5. Nhưng, tôi nghĩ rằng nó hoàn toàn không ăn thua gì. Đến ngày hôm nay
thật sự nhận thấy bản thân rất đang có sự hoang mang. Kì này, tôi đặt ra mục
tiêu giành được học bổng cho sinh viên thường niên và mẹ tôi cũng rất kì vọng
vào tôi. Khoản tiền học bổng đó sẽ giúp tôi chi trả học phí cho kì học tiếp
theo. Và một sự thật là gia đình tôi cũng rất khốn khó về mặt tài chính. Thật sự
tôi cần đặt ra áp lực cho mình. Tôi vẫn thiếu đi tính kỉ luật bản thân…
Chiều, tôi đi học môn “Các
phương pháp nghiên cứu khoa học” và thật sự thì điểm số bài giữa kì của tôi hơi
tệ. Điều đó, đồng nghĩa là: Tôi sẽ phải học cật lực hơn để không rớt bài thi cuối
kì. Không thì, mục tiêu nhỏ học bổng kì này coi như tan tành mây khói. Kì 1 của
năm học tôi đã để rớt rồi, tôi không hề muốn điều đó sẽ lặp lại ở kì học này.
Việc giành học bổng với
tôi rất quan trọng. Nó không chỉ vì số tiền sẽ trang trải học phí cho tôi. Mà
còn vì mục tiêu to to sau khi tốt nghiệp đại học của tôi. Giấc mơ thực hiện sứ
mệnh cuộc đời tôi. Tôi cần tìm ra giải pháp cho chính mình! Tôi không thể để mọi
chuyện cứ diễn biến xấu như vậy. Con đường học vấn này phải có chỗ cho tôi chứ.
Ước mơ ấy sẽ thành hiện thực thôi. Tôi tự nhủ lòng: Phải kiên trì, đi đến mục
tiêu.
Việc học hành ngày hôm
nay có sự không vui như vậy đấy…
Tối, tôi lại nói chuyện
với mẹ như thường lệ. Hôm nay, tôi nhận được tin mẹ muốn cho bố đi cai rượu. Bà
ấy nói với tôi rằng: Bà muốn khi tôi được nghỉ hè thì về chăm sóc bố trong khoảng
thời gian đó. Nước mắt tôi lăn dài. Sao tôi lại khóc? Đó là việc tốt mà. Tôi
không biết. Có thể đó là giọt nước mắt hạnh phúc ấy. Cho dù, mọi việc vẫn còn rất
gian truân. Nhưng, có người thân bên cạnh thì đại dương sâu thẳm cũng có thể vượt
qua thôi. Tôi tự nói với chính mình rằng: Tôi sẽ là chỗ dựa cho gia đình, nên
tôi phải mạnh mẽ hơn. Tôi cần phải đặt niềm tin, cuộc sống gia đình tôi sẽ tốt
đẹp hơn.
Khuya, tôi nói chuyện với
một người bạn tôi quen qua mạng xã hội. Tự dưng trong lòng không biết là cảm thấy
có chút gì đó bang khuâng, hụt hẫng quá. Bạn ấy sắp tới sẽ thi tuyển vào một
trường Đại học ở Mỹ, tương lai đang trải một con đường thênh thang cho bạn. Hơn
nữa, bạn còn có một người anh tài giỏi luôn kề vai sát cánh, động viên, để bạn
có thể cất cánh tốt nhất trên đường băng của cuộc đời. Trái ngược, tôi chỉ có một
mình. Tôi chỉ có một mình chiến đấu đơn phương độc mã. Tôi khác bạn. Có vẻ như
con đường này tôi phải tự sải bước một
mình. Con đường này, tôi tự thực hiện sứ mệnh của cuộc đời, tự an ủi, động viên.
Có thể, may mắn của tôi đang đợi đến thời điểm đơm hoa. Có thể, tôi cần tôi luyện
thêm trước khi cất cánh. Điều duy nhất tôi tin rằng: Sau khi giấc mơ viên mãn,
tôi quay lại nhìn con đường tôi đã qua thì tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trần
đời.
Mỉm cười thôi. Xin gửi
nỗi buồn của ngày hôm nay vào gió… Để ngày mai lại tiếp tục cười và chiến đấu…
Hà Nội, ngày 16/05/2016
0 nhận xét:
Đăng nhận xét