Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

NGÀY 2, KÌ ÔN THI MÔN CHUNG


2 tuần ôn thi căng thẳng từ ngày 16/05/2016-29/05/2016.

Một ngày nữa lại kết thúc. Hôm nay tôi có nhiều chuyện để cười…

Những cánh hoa bằng lăng tím dịu dàng cùng những bông phượng vĩ đỏ rạo rực đã nở rộ khắp nẻo đường Hà Nội. Và Nhân văn cũng vậy. Thật tuyệt vời và si mê! Sau một ngày dài mệt nhoài trên giảng đường Đại học; tôi lại đi tìm khoảng lặng trên trời xanh. Ngẩng mặt nhìn trời cao, bất chợt, trong ánh mắt của tuổi 18 là cả một vầng hào quang của tuổi trẻ. Đó là vẻ đẹp của những sắc hương, vẻ đẹp của tuổi trẻ người con gái. Một mùa hoa bằng lăng tím; một mùa hoa phượng vĩ đỏ lại bắt đầu...Đã chớm hè rồi! Ngắm nhìn những chặng hoa bằng lăng tím đan xen rạo rực cánh phượng đỏ thì hiếm có ai lại không vội vàng trao cho cuộc đời một nụ cười hạnh phúc…
Hạnh phúc…

Hóa ra hạnh phúc thật giản đơn. Hạnh phúc chẳng phải những gì cao xa trong vũ trụ này. Mà hạnh phúc lại ngay chính trong tâm ta. Hạnh phúc bắt nguồn từ những điều thật nhỏ nhoi, xung quanh chúng ta, trong tâm hồn chúng ta. Ngày hôm nay, tôi đã thật sự hạnh phúc khi ngẩng mặt lên trời ngắm nhìn những cánh hoa bằng lăng tím tô đậm cả góc trời. Hơn nữa, những bông hoa bằng lăng tím lại bẽn lẽn quyện vào từng chùm phượng đỏ trong sân trường. Đẹp lại càng đẹp. Màu sắc có gì đạt đến độ tinh tế tự nhiên. Ngẫm rằng, nếu là một nhiếp ảnh gia thì tôi sẽ chẳng bỏ lỡ một góc ảnh tuyệt mĩ vậy.Màu tím thủy chung của bằng lăng hòa vào màu đỏ đằm thắm của phượng vĩ đã tạo nên một bức tranh vô tuyệt mĩ mà mẹ thiên nhiên ân ái trao tặng cho loài người.

Hạnh phúc…thật giản đơn. Cuộc sống thật tươi đẹp! Những mệt mỏi của ngày hôm nay trong tôi dần tan biến bởi những niềm vui nhỏ nhoi đó. Thêm một ngày trôi qua, tôi lại nhận ra thêm được một giá trị cho mình, thêm một chút trưởng thành hơn. Tôi đã rèn rũa mình từng ngày, bởi tôi muốn biết rằng khi tôi đạt đến độ tuổi 25 của cuộc đời, thì tôi đã tích lũy cho mình được những gì? Tôi đã trưởng thành chưa? Tôi đã có được một tuổi trẻ đáng nhớ chưa?

Chính vì vậy…

Tôi sẽ không ngừng cố gắng từng ngày. Tôi sẽ không ngừng phấn đấu xây dựng những giá trị cho bản thân. Cứ mỗi ngày nhận ra được một chút như vậy..thật tuyệt vời. Cảm ơn cuộc đời… khi mà cái tôi phải trả giá là thời gian..là tuổi trẻ…là những cảm xúc…là những lo lắng của mẹ cha… thì cái tôi thu được sẽ là những giá trị cuộc sống. Chắc chắn rằng, những cú ngã đầu đời vẫn đang chờ, dình dập xô ngã tôi bất cứ lúc nào. Nhưng tôi nhận thức được để rồi sẵng sang đón nhận nó sẽ tốt hơn không có sự chuẩn bị. Đúng không? Chính tôi ơi!


Hà Nội, một ngày hè nóng bức, 17/05/2016

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

BỘ ẢNH KHI TÔI 18

Ngày Lễ Phật Đản Tại Chùa Hương Sơn

Tôi Tại Chùa Hương Sơn

Hoa Đồng Tiền Tại Chùa Hương Sơn






Tôi-Sinh viên năm 1 Tại Trường ĐHKHXHNV


NGÀY 1, KÌ ÔN THI MÔN CHUNG

2 tuần ôn thi căng thẳng từ ngày 16/05/2016-29/05/2016.

Viết cho ngày 16/05/2016…

1 giờ 22 phút… Gửi nỗi buồn vào gió…

Một ngày nữa đã trôi qua. Hôm nay tôi có nhiều chuyện buồn.

Sáng,  tôi cũng không ôn được mấy kiến thức so với những hôm trước. Trong 2 tuần này tôi cần phải tăng tốc, lao về đích. Tôi sẽ thi kết thúc học phần 6 môn học và điều tệ hại là các môn đó đa số “ngập não” lý thuyết. À! Tôi đã quên rằng mình đang học một trường về khoa học xã hội, nên vẫn để bản thân bị sốc trong mớ lý thuyết. Tôi giật mình nhận ra: Tôi vẫn chưa có được thủ thuật để ôn thi những môn lý thuyết này…

Còn 2 tuần nữa tôi sẽ thi môn đầu tiên. Mặc dù tôi đã tiến hành ôn tập chuẩn bị cho kì thi từ đầu tháng 5. Nhưng, tôi nghĩ rằng nó hoàn toàn không ăn thua gì. Đến ngày hôm nay thật sự nhận thấy bản thân rất đang có sự hoang mang. Kì này, tôi đặt ra mục tiêu giành được học bổng cho sinh viên thường niên và mẹ tôi cũng rất kì vọng vào tôi. Khoản tiền học bổng đó sẽ giúp tôi chi trả học phí cho kì học tiếp theo. Và một sự thật là gia đình tôi cũng rất khốn khó về mặt tài chính. Thật sự tôi cần đặt ra áp lực cho mình. Tôi vẫn thiếu đi tính kỉ luật bản thân…

Chiều, tôi đi học môn “Các phương pháp nghiên cứu khoa học” và thật sự thì điểm số bài giữa kì của tôi hơi tệ. Điều đó, đồng nghĩa là: Tôi sẽ phải học cật lực hơn để không rớt bài thi cuối kì. Không thì, mục tiêu nhỏ học bổng kì này coi như tan tành mây khói. Kì 1 của năm học tôi đã để rớt rồi, tôi không hề muốn điều đó sẽ lặp lại ở kì học này.
Việc giành học bổng với tôi rất quan trọng. Nó không chỉ vì số tiền sẽ trang trải học phí cho tôi. Mà còn vì mục tiêu to to sau khi tốt nghiệp đại học của tôi. Giấc mơ thực hiện sứ mệnh cuộc đời tôi. Tôi cần tìm ra giải pháp cho chính mình! Tôi không thể để mọi chuyện cứ diễn biến xấu như vậy. Con đường học vấn này phải có chỗ cho tôi chứ. Ước mơ ấy sẽ thành hiện thực thôi. Tôi tự nhủ lòng: Phải kiên trì, đi đến mục tiêu.

Việc học hành ngày hôm nay có sự không vui như vậy đấy…

Tối, tôi lại nói chuyện với mẹ như thường lệ. Hôm nay, tôi nhận được tin mẹ muốn cho bố đi cai rượu. Bà ấy nói với tôi rằng: Bà muốn khi tôi được nghỉ hè thì về chăm sóc bố trong khoảng thời gian đó. Nước mắt tôi lăn dài. Sao tôi lại khóc? Đó là việc tốt mà. Tôi không biết. Có thể đó là giọt nước mắt hạnh phúc ấy. Cho dù, mọi việc vẫn còn rất gian truân. Nhưng, có người thân bên cạnh thì đại dương sâu thẳm cũng có thể vượt qua thôi. Tôi tự nói với chính mình rằng: Tôi sẽ là chỗ dựa cho gia đình, nên tôi phải mạnh mẽ hơn. Tôi cần phải đặt niềm tin, cuộc sống gia đình tôi sẽ tốt đẹp hơn.

Khuya, tôi nói chuyện với một người bạn tôi quen qua mạng xã hội. Tự dưng trong lòng không biết là cảm thấy có chút gì đó bang khuâng, hụt hẫng quá. Bạn ấy sắp tới sẽ thi tuyển vào một trường Đại học ở Mỹ, tương lai đang trải một con đường thênh thang cho bạn. Hơn nữa, bạn còn có một người anh tài giỏi luôn kề vai sát cánh, động viên, để bạn có thể cất cánh tốt nhất trên đường băng của cuộc đời. Trái ngược, tôi chỉ có một mình. Tôi chỉ có một mình chiến đấu đơn phương độc mã. Tôi khác bạn. Có vẻ như con đường này tôi phải tự sải  bước một mình. Con đường này, tôi tự thực hiện sứ mệnh của cuộc đời, tự an ủi, động viên. Có thể, may mắn của tôi đang đợi đến thời điểm đơm hoa. Có thể, tôi cần tôi luyện thêm trước khi cất cánh. Điều duy nhất tôi tin rằng: Sau khi giấc mơ viên mãn, tôi quay lại nhìn con đường tôi đã qua thì tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trần đời.
Mỉm cười thôi. Xin gửi nỗi buồn của ngày hôm nay vào gió… Để ngày mai lại tiếp tục cười và chiến đấu…

Hà Nội, ngày 16/05/2016


Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

GỬI EM ...SUY NGHĨ


Mặt trời đang tỏa nắng kìa em... Hít một hơi thật sâu, mỉm cười và đi về phía mặt trời.
Em sẽ hạnh phúc hơn khi em suy nghĩ mạnh mẽ hơn…
Tôi không hề ý thức rằng, tôi sẽ nhớ lại những kỉ niệm thiếu niềm vui mà tôi đã trải qua trong quá khứ. Nhưng có vẻ như vô thức khi tôi đã không kiểm soát được những kí ức đó khi nghe em nói về những suy nghĩ của mình. Suy nghĩ của một cô bé đang tìm kiếm sự trưởng thành… Tôi, tôi không nói rằng tôi đủ trưởng thành để đưa ra lời khuyên cho em. Tôi chỉ đưa ra những lời chia sẻ với em từ cuộc sống của tôi. Vì em có phần giống tôi. Tôi nhìn thấy cuộc sống của tôi trong cuộc đời của em.
Em có biết vì sao tôi chọn trưởng thành sớm không?
Trưởng thành ở đây là trong cách suy nghĩ, trong cách tư duy, trong cách sống.
Vì tôi sợ hai chữ “thời gian” lắm rồi. Thời gian cứ lẳng lặng trôi, trong khi tôi cứ vẩn vơ quanh nỗi sợ sao? Thời gian cứ lặng lặng trôi, trong khi tôi cứ vẩn vơ quanh những ham vui của tuổi trẻ sao? Thời gian cứ lẳng lặng trôi, trong khi tôi chưa kịp sống trọn vẹn cuộc đời này sao? Không. Thời gian ngắn lắm, nên tôi không muốn hoài phí.
Tôi còn nhiều ước mơ đang chờ đợi, ngóng trông tôi lắm. Tôi đâu dư thời gian để mà giận hờn, ghen ghét một ai đó nữa. Tôi đâu dư thời gian để người ta cứ tiếp tục làm tổn thương trái tim tôi nữa. Em biết không? Với họ, nếu họ không có một vị trí quan trọng trong cuộc đời mình, thì họ không có quyền làm tồn thương bản thân mình. Em đừng cảm thấy đau khổ với những con người như thế. Bởi cuộc đời này không có trách nhiệm đối xử tốt với em, mà sẵn sàng tệ bạc với em, xô em ngã, làm tổn thương em. Đó là điều hết sức bình thường, nên học cách làm quen với nó.
Còn những người có vị trí quan trọng trong cuộc đời mình lại làm tổn thương mình thì sao? Thật tệ. Chắc khi đó em sẽ cảm thấy mọi thứ thật đen tối nhỉ? Cảm thấy như cả thế giới sụp đổ lên khối óc em, trái tim bé bỏng tan nát và đau nhói. Đúng không em? Nhưng đó cũng không quan trọng lắm đâu. Dù đó là vô thức hay có sự nhận thức. Đừng trách móc họ và đổ lỗi cho bất kỳ ai đã không yêu thương mình. Cũng bởi có thể cuộc đời họ cũng từng có những nỗi đau, nên họ không ý thức rằng đã vô tình gieo nỗi đau ấy vào tiềm thức của người khác. Cũng có thể họ thật sự không tốt. Điều quan trọng là hãy học cách yêu thương bản thân mình. Đừng tệ bạc với chính bản thân mình. Vì bản thân mình không có lỗi. Sẽ thật có lỗi khi làm tổn thương chính bản thân mình. Hiểu không em?
Hãy nhớ: Dù cuộc sống này, có ai làm tổn thương mình đi chăng nữa thì hãy tha thứ cho họ. Hãy học cách bao dung. Hãy mỉm cười và cám ơn họ bởi họ đã thêm cho mình viên gạch để nhanh xây dựng sự trưởng thành hơn. Thế thôi! Em sẽ mạnh mẽ hơn, hạnh phúc hơn, cảm thấy bình yên hơn…
Em có biết vì sao tôi mạnh mẽ hơn nhiều không?
Khi tôi thất vọng; tôi buồn; tôi khóc; tôi giận hờn… Tôi lại tự xoa dịu trái tim tôi và tôi nghĩ về gia đình tôi-điểm tựa trong cuộc sống của tôi. Tôi nghĩ về trách nhiệm của mình. Tôi đâu được phép sống ích kỷ cho riêng tôi được. Tôi thấy rằng tôi được hưởng rất nhiều may mắn hơn nhiều người thân của tôi. Tôi sẽ không còn cảm giác cô đơn, cảm giác một mình nữa.
Vì vậy nên em đừng khóc. Tôi đã hoài phí rất nhiều nước mắt vì những chuyện tôi từng tổn thương. Tôi không muốn em cũng như tôi. Nước mắt của con gái rất đáng quý. Có rơi nước mắt thì cũng hãy là những giọt nước mắt hạnh phúc, chứ không phải là những nỗi đau đâu em. Hiểu được điều đó thì em sẽ mạnh mẽ hơn. Hãy cố gắng thực hiện những mục tiêu của cuộc đời mình. Hãy cố gắng sống một tuổi trẻ trọn vẹn. Hãy cố gắng làm cho bản thân hạnh phúc và cho nhiều người hạnh phúc. Như thế những sóng gió đã qua chỉ là lộ phí để em mua sự trưởng thành, hạnh phúc và bình yên thôi.
Hà Nội, ngày 13/05/2016, ngày thêm sự trưởng thành...

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2016

VẠN SỰ TÙY DUYÊN


1. Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể giản đơn. Giữa tình cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn.
2. Đừng mong cầu mọi người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính.
3. Cuộc sống có người nói ít làm nhiều, cũng sẽ có kẻ chỉ biết hoa chân múa tay. Bạn không nên quá bận lòng, chỉ cần quản tốt việc của bản thân, còn lại mọi việc hãy thuận theo nhân duyên.
4. Đức Phật từng nói: Với người không có duyên, dù bạn nói bao nhiêu lời cũng là thừa; còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể đánh thức mọi giác quan của họ.
5. Có một số việc, vừa phân trần trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số người, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt nước. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.
6. Đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể. Năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu. Chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết.
7. Chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là câu chuyện của một người. Vì thế trong cuộc sống hay công việc, nếu gặp chuyện không vừa ý, hãy nói với bản thân: "Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi cũng đến, hãy buông bỏ tất cả để bắt đầu ngày mới!"
8. Trên đời, có một số việc không phải không để tâm, mà để tâm cũng không làm được gì hơn.
9. Cuộc sống không có "Nếu Như", chỉ có "Hậu Quả" và "Kết Quả"
10. Đón nhận đời mình như thế nào là do bản thân lựa chọn, người khác không thể quyết định thay.
11. Trưởng thành rồi, bạn sẽ biết cách lấy nụ cười đối diện với tất cả.
KẾT LUẬN:
1- Chỉ cần quản tốt những việc của bản thân
2- Làm những việc cần làm,
3- Đi con đường nên đi,
4- Giữ gìn sự lương thiện,
5- Nuôi dưỡng lòng chân thành,
6 - Khoan dung với mọi người,
7- Nghiêm khắc với bản thân,
8- Mọi việc còn lại, thuận theo "Nhân Duyên".
Nguồn: sưu tầm
#sachhaymoingay

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016

TẠI SAO HOA HỒNG LẠI CÓ GAI?

Hôm nay là ngày mồng 8/3 tôi muốn dành tặng bài viết này cho những người phụ nữ tôi yêu, đó là người bà, người mẹ, người chị, những người phụ nữ thân yêu, người em, người bạn gái của tôi. Và cho bạn là người phụ nữ chúng ta chưa có duyên nói chuyện . Những điều tôi viết chẳng có gì, đó chỉ là cảm xúc của một cô sinh viên 19 tuổi thôi. Vì vậy các bạn cứ đọc vui xem như để giải trí.

Hoa hồng nhân ngày 8/3/2016 (from:HOA DA Club)

Ngày mồng 8/3/2016 của tôi cũng như những ngày mồng 8/3 của mọi năm trước.Tôi tự thưởng thức hương vị một mình. Ngày hôm nay, tôi nhận được một bông hoa hồng từ các anh trong câu lạc bộ Hoa Đá và khi tôi cầm nó trên tay khiến tôi lại mỉm cười muốn viết một vài dòng nhật kí làm kỉ niệm để đời.

Đã lâu rồi tôi không có chạm hoa, đặc biệt là hoa hồng. Hôm nay, khi tôi chạm tay vào bông hoa điều khiến tôi ngạc nhiên là tôi chạm vào những chiếc gai của bông hoa. Bông hồng ấy quá nhiều gai. Và chúng làm tôi đau. Tôi tự hỏi:Tại sao một bông hoa hồng đẹp và quyến rũ như vậy lại có nhiều gai như thế? Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ. Thật ra tôi từ bông hoa khiến tôi nghĩ về những người phụ nữ. Họ là những người phụ nữ đẹp. Họ là phái yếu của thế giới.Và cho dù họ là những con người mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữ thì họ vẫn chỉ là "liễu yếu đào tơ". Phụ nữ luôn có xu hướng mong muốn được che chở, được yêu thương và hiếm có ai muốn gồng bản thân một mình cô đơn chống chọi. Chỉ vì cuộc sống có những nghịch cảnh khiến con người ta phải tự nhủ phải mạnh mẽ và nỗ lực. Những người phụ nữ đúng là những bông hồng đẹp. Họ xứng đáng được nâng niu và trân trọng

Còn sự hiện diện của những chiếc gai thì sao? Những chiếc gai xấu xí ấy có thể là những khuyết điểm, tật xấu. Tôi tin rằng sẽ chẳng ai yêu những chiếc gai đó. Nhưng tại sao chúng ta không thử nghĩ: một bông hồng thơm ngào ngạt, biểu tượng cho tình yêu nồng cháy thì những chiếc gai đó là một phần của nó. Những người phụ nữ cũng vậy. Họ là phái đẹp nhưng họ cũng có những điểm khuyết  trong tâm hồn. Tôi thật sự hi vọng rằng: những người đàn ông trên thế giới này hãy yêu trọn vẹn những người phụ nữ với những gì vốn có của họ. Giống như những bông hoa hồng có gai. Đừng bao giờ chán ghét những chiếc gai ấy. Hãy yêu lấy những "chiếc gai" ấy dù chỉ là cố gắng để yêu. Vì khi đã yêu vẻ đẹp của hoa hồng nghĩa là bạn đã chấp nhận sự tồn tại của những "chiếc gai". Và không chấp nhận được sự tồn tại của những "chiếc gai" ấy thì cũng đừng bao giờ làm tổn thương họ.

Cuối cùng, nhân dịp 8/3 thì tôi chúc tất cả những người phụ nữ trên thế giới này, đặc biệt những người phụ nữ Việt luôn vui cười, mạnh khỏe, sống hạnh phúc và gặp bình an trong cuộc sống. Và tôi mong rằng những người đàn ông trên thế giới này, đặc biệt là đàn ông Việt sống biết trân qúy một nửa thế giới của mình.

Hà Nội, ngày 8/3/2016

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

SỐNG CÓ KẾ HOẠCH

Kết thúc Tết 2016 thì cuộc sống lại trở về thường nhật. Hi vọng rằng năm Bính thân 2016 nhà nhà khỏe mạnh, người người bình an. Với riêng bản thân, tôi hi vọng sẽ sớm hoàn thành mục tiêu đề ra, trí tuệ tăng cao, sức khỏe dồi dào, may mắn gõ cửa.
Chủ nhật, tôi ngồi nhà lên kế hoạch cho việc hiện thực hóa mục tiêu sắp tới là như thế này. Sống không có kế hoạch mãi khiến cuộc đời thật bất định và vô vị. Vì cuộc sống cần có kế hoạch nên bản thân cần phải thay đổi...

Thời gian biểu


Bản thân cần sống có kỉ luật hơn, có trách nhiệm hơn.
“Dịp may chỉ mách bảo một trí tuệ chuyên cần” - L.Pa-txơ (nhà y học Pháp)
Valentine-14/02/2016

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

BỘ ẢNH KỈ NIỆM TẾT TẠI THỤY AN, BA VÌ

NGÀY 28/01/2016
          Trong cuộc sống có những lúc ta cảm thấy không được vui bởi cuộc sống không trôi theo những gì mà ta mong muốn.
            Có những lúc ta cảm thấy mệt mỏi trước cuộc sông xô bồ, dồn dập những khó khăn, thử thách.
            Và có những lúc ta cảm thấy ta không có được chốn bình yên nơi tâm hồn.

            Nhưng, khi ta đi nhiều và trải nghiệm nhiều thì ta bỗng chốc tìm được chốn bình yên trong trái tim mình... Bởi ta biết được cuộc sống này ta vẫn là một kẻ vô cùng may mắn...

            Trong xã hội có rất nhiều người gặp hoàn cảnh éo le, bất hạnh. Họ sinh ra với một cơ thể, trí óc không khỏe mạnh nhưng trái tim của họ lại vô cùng mạnh mẽ.

            Đặc biệt hơn khi đó là những em nhỏ J . Tuy các em bị khiếm khuyết nhưng tôi nghĩ rằng chính bản thân mình-1 con người khỏe mạnh cả về thể lực  lẫn trí tuệ cần học hỏi từ các em nhiều về nghị lực sống.

            Sống cần có mục đích, sống cần phải thật ý nghĩa để những năm tháng trôi qua có thật nhiều niềm vui, để mỗi khi nhìn lại về quá khứ thì trong ta tồn tại biết bao cảm xúc tự hào và mãn nguyện chứ không phải là hối hận, ăn năn.

            Sau một ngày tổ chức tết tại trung tâm phục hồi chức năng cho trẻ khuyết tật tại Thụy An, Ba Vì thì trong tôi lại dâng trào bao nhiêu cảm xúc khó tả. Đó là vui. Đó là sự bồi hồi. Đó là hạnh phúc. Đó là những tiếng cười. Đó là những kỉ niệm của thời sinh viên...

            Đây là bộ ảnh kỉ niệm tại Thụy An mà tôi xin lưu lại làm kỉ niệm: kỉ niệm mà ở nơi đó các em đã cho tôi thêm sức mạnh, thêm niềm tin, thêm động lực thực hiện bao ước mơ đã vạch ra trong cuộc đời...

Xuân về trao yêu thương tại Thụy An, Ba Vì


Ngày chuẩn bị gói bánh chưng

Cho bé ăn cháo


ăn cháo chiều cùng câu lạc bộ




Múa Sắc Hoa



Tại phòng để đồ


Sân Khấu Xuân Về Trao Yêu Thương

Thành Viên Câu lạc bộ Hoa Đá

Ba Vì, ngày 28/01/2016

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

HẠNH PHÚC LÀ SỰ SẺ CHIA


              Đối với bạn hanh phúc là gì? Liệu bạn đã từng đăt ra câu hỏi này cho chính mình chưa? Cuộc sống muôn hình, muôn vẻ và chứa đựng trong đó không biết bao nhiêu là bí ẩn nên hạnh phúc cũng không phơi bày ra trước mặt. Hạnh phúc có lẽ là môt thứ gì đó manh manh lắm, vô hình lắm để rồi đôi lúc chúng ta tự hỏi chính mình: Hanh phúc là gì?


Ngày xưa khi tôi còn học cấp 3, tôi thấy bản thân tôi là một cô bé hết sức ngây dại. Tôi sinh ra trong một gia đình có một ông bố nghiện rượu nên vì thế tôi chưa bao giờ hưởng trọn vẹn một niềm hạnh phúc. Hay có lẽ bởi cái tính bồng bột mà tôi chưa một lần ngẫm xem có lúc gia đình tôi hạnh phúc nhưng tôi lại không hề để ý. Và điều đó làm tính cách tôi trở nên không còn dễ chịu và có được sự hồn nhiên như một thời tuổi thơ. Tôi đã suy nghĩ rằng: tôi phải đi tìm hạnh phúc cho chính mình, nơi mà gia đình tôi tôi chưa cảm nhận được một cách trọn vẹn. Vì thế tôi rất thích đi, đi và đi.

Khi tôi đỗ vào ngành Xã hội học của trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại hoc quốc gia Hà Nội thì mẹ tôi không muốn cho tôi đi học vì bà nghe tên ngành này lạ quá. Đối với bà thì chỉ có bác sĩ, kĩ sư, giáo viên,... là bà có thể hình dung rõ nghề nghiệp sau này làm là gì. Nhưng với ngành này mẹ tôi không biết tôi sẽ làm nghề gì. Cũng đơn giản vì tiền tôi đi học bốn năm một mình mẹ vất vả chu cấp cho chứ bố tôi thì không có đóng góp mấy nên lo lắng của mẹ nuôi tôi 4 năm rồi ra thất nghiệp tôi cũng thấm đôi phần. Nhưng cũng bởi bản tính cố chấp của tôi  và lời hứa sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ kiếm được một công việc ổn định mà mẹ tôi đồng ý cho tôi theo học dù trong lòng không vui.

Chính vì vậy, tôi đã trở thành một cô sinh viên chuyên ngành Xã hội học. Thât ra tôi chỉ mới trở thành sinh viên cách đây 5 tháng. Nó thật sự cũng chưa phải dài để nói rằng tôi đã bắt đầu một cuộc sống sinh viên: một cuộc sống sinh viên xa nhà; một sinh viên năm nhất lạ lẫm với môi truờng đại học,... và rất nhiều vấn đề rắc rối nữa. Và luôn như vậy. Tôi luôn cố gắng đi tìm hạnh phúc cho mình. Tôi cứ nghĩ rằng hạnh phúc là những thứ gì to lớn, vĩ đại lắm. Chính vì vậy mà tôi cần gồng mình lên và nỗ lực đi tìm kiếm. Tôi luôn nghĩ rằng: sẽ sớm thôi, hạnh phúc rồi sẽ đến, đau khổ mãi rồi cũng sẽ có được hạnh phúc.

Nhưng tôi đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ khi tôi đào sâu vào cuộc sống sinh viên, có rất nhiều điều thú vị của cuộc sông mà tôi đã ngộ ra được vè hai chữ “hạnh phúc”. Khi tôi tham ra vào các câu lạc bộ, tổ chức thiện nguyện tôi đã đuợc chia sẻ rất nhiều cảm xúc với những người  gặp khó khăn, bất hạnh trong cuộc sống. Họ có thể là những cô bé, cậu bé không may bị ảnh hưởng từ cha mẹ nhiễm chất độc màu da cam, hay những bạn sinh viên bị khuyết tật, những con người đang ngày đêm chống chọi với bệnh tật,... Và hạnh phúc đối với họ rất đơn giản: có thể hạnh phúc đó chỉ là khi những cô bé, cậu bé đó được tặng một món đồ chơi đẹp, hay một người bệnh thấy hạnh phúc vì bản thân một ngày không cảm thấy đau nhức, cũng có thể hạnh phúc với họ là được nhìn thấy những nụ cười trên môi một người bạn ghé thăm,... Hạnh phúc bình dị lắm. Hạnh phúc nhỏ nhoi lắm.

Tôi được dạy từ những người đi trước: “hạnh phúc là sự sẻ chia”. Điều đó thật sự rất đúng. Tôi cảm thấy bản thân thật hạnh phúc khi được cùng những con người đó chia sẻ niềm vui từ những điều nhỏ nhoi nhất trên đời. Niềm hạnh phúc không phải những gì xa xôi mà nó bắt đầu từ những điều mộc mạc. Tôi đã dần dần trưởng thành hơn từ đó và cũng có lẽ do tôi đọc rất nhiều sách về triết lí cuộc sống kể từ khi vào đại học. Tôi cảm nhận bản thân ình sống thật sự có ý nghĩa từng giây phút trong cuộc đời. Tôi đã thường xuyên gọi về cho mẹ, thường xuyên về nhà để tìm kiếm  niềm hạnh phúc trong ngôi nhà thân thương, tìm kiếm những nụ cười. Và tôi nhận ra tôi đã có rất nhiều giây phút hạnh phúc trong đời. Tôi cảm thấy bản thân mình may mắn vì gặp được nhiều người tốt dạy dỗ tôi những bài học quý giá của cuộc sống về hạnh phúc đó là sự sẻ chia với mọi người. Tôi thật sự sẽ không hối hận khi chọn ngành này.

Bây giờ nhưng mục tiêu trong cuộc đời tôi đã rất rõ ràng. Tôi sẽ cố gắng, phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình để cho gia đình tự hào và chính bản thân tôi tự hào về tôi. Tôi sẽ cố gắng tạo ra thật nhiều thành tựu cho bản thân mình. Tôi sẽ thực hiện lời hứa với mẹ, tích cực trau dồi để bản thân hoàn thiện hơn từng ngày và để khi tôi nhìn lại tôi có thể tự tin nói rằng: Tôi đã sống trọn vẹn cuộc sống này. Giây phút ngộ ra giá trị của cuộc sống, giá trị cả hạnh phúc tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi yêu tuổi 18...

      Hà Nội, ngày 14/01/2016

Nguồn ảnh: http://hinhanhdep.xyz/anh-chu-buon-va-y-nghia-ve-tinh-yeu-cuoc-song.html#prettyPhoto 
 

Huyen Ngo Template by Ipietoon Cute Blog Design